Lại một buổi tối nữa nó ngồi buồn và nhớ anh da diết. Giờ này chắc anh đã ngủ, còn nó vẫn ngồi đây với bao thổn thức trong lòng. Nó muốn khóc, khóc thật to nhưng sợ rằng chị sẽ tỉnh giấc nên đành thôi để rồi những giọt nước mắt kia cứ lăn tròn trên má cùng những tiếng nấc dài.
Tim nó đau nhói như có ai đó lạnh lùng cứa một nhát dao khi biết “anh đã ra đi”. Anh ra đi để nó biết rằng đã mất anh mãi mãi, cũng để biết rằng nó đã ôm ấp một bóng hình mà đời này kiếp này mãi sẽ không thuộc về nó.
Continue reading