Category Archives: X Files

Bi kịch tình xưa

Cuộc điện thoại bất ngờ

Lúc 15 giờ ngày 27.6.2003, Trường đang xem những mẫu đất trong phòng thí nghiệm thì chuông điện thoại di động reo vang. Trường nhìn số điện thoại lạ không hiểu ai gọi, Trường vừa nghe thì tiếng cười giòn vui vẻ vang lên, rồi tiếng một cô gái giọng Nghệ An: “Anh không nhận ra em sao?”. Trường nghe giọng của cô gái quen quen, nhưng chưa nhận ra ai nên ngây ra giây lát rồi từ trong sâu thẳm, hình ảnh người con gái Trường yêu năm nào bỗng hiện về trong trí nhớ. Trường reo lên: “Ôi Hòa, em Hòa phải không?”. Tiếng Trường đầy háo hức: “Anh nhớ em nhiều lắm, em vô trong này bao giờ vậy? Bây giờ em đang ở đâu?”. Tiếng Hòa nhỏ nhẹ pha chút nhõng nhẽo: “Anh yên tâm với hạnh phúc vợ đẹp con ngoan, công việc ổn định, thu nhập khá thì còn nhớ gì đến em nữa? Em làm việc ở Công ty H.C, huyện Thủ Thừa, Long An. Hôm vào đây làm việc, em về quê ghé thăm nhà anh nên ông cụ cho em số điện thoại này. Em còn biết anh đã có hai con rồi, gia đình khá giả. Chúc mừng anh nhé”. Trường nói vội: “Anh nhớ thương em lắm, mình gặp nhau nghe cưng?”. Hòa lặng đi giây lát rồi nói: “Thôi, gặp người yêu cũ vợ anh biết lại lôi thôi mệt lắm…”. Trường reo lên: “Không sao, anh nhớ em lắm, anh đến công ty đón em ngay bây giờ…”.
Continue reading

Áo trắng bán dâm dành tiền du học

Ban ngày vẫn khoác áo đồng phục tới trường như bao bạn bè cùng trang lứa nhưng hết giờ học, Q. sẵn sàng cùng “khách” vào nhà nghỉ với mức giá “tàu nhanh” – 1 triệu đồng, cả buổi chiều 4 tiếng là triệu rưỡi…

500 triệu đồng và giấc mơ du học

Đã được “ông anh” giới thiệu từ trước và cũng đã có lần ngồi uống cà phê ở phố Nguyễn Hữu Huân (Hà Nội) nên khi tôi gọi điện rủ “đi chơi”, Q. sẵn sàng nhận lời, nhưng không quên giao hẹn trước: “Em chỉ đi được đến 6h chiều thôi nhé! Về muộn “papa” đánh chết!”.

Chỉ 20 phút sau khi gọi điện, Q. – cô gái có gương mặt bầu bĩnh, dễ thương nếu không muốn nói là khá xinh đã ung dung ngồi trước mặt tôi với cốc thạch dầm sữa chua.

Dù đã là lần thứ 2 gặp mặt nhưng cách nói chuyện của Q. vẫn không có chút gì là “chợ búa” như tôi đã tưởng tượng mà có phần vui vẻ, nhẹ nhàng và lịch sự – Đủ để bất cứ ai lần đầu tiếp xúc không dám nghĩ rằng cô bé này đã có “thâm niên” hơn 2 năm làm “gái”.

Uống được nửa cốc sữa chua, thấy tôi vẫn yên lặng chẳng hề đề cập tới chuyện “đi chơi”, Q. nhắc khéo: “Anh định ngồi đây cả buổi chiều à? Muộn là em phải về đấy!”.

Thấy tôi chỉ cười và vẫn yên lặng, Q. nói luôn: “Anh rủ em “đi chơi” mà giờ này còn ngồi đây là thế nào? Hay anh với anh P. định trêu em thế?”. Đến lúc đó, tôi mới bảo: “Anh P. dặn phải nhẹ nhàng với em nên anh chỉ rủ em uống cà phê thôi, còn chuyện “đi chơi” thì để hôm khác nhé”. Nghe tôi nói vậy, Q. cười pha chút mỉa mai: “Lần đầu tiên em gặp một người rủ em đi chơi nghiêm túc đấy”.

Cứ thế, câu chuyện giữa tôi và Q. được đưa đẩy từ lĩnh vực thời trang, phim ảnh, điện thoại di động và xe máy. Đến hồi thân tình, tôi mới khẽ hỏi: “Em “đi làm” thế này được bao lâu rồi? Không sợ bạn bè, người quen phát hiện ra à?”.
Continue reading

Phim sex Nhật bệnh hoạn nhất

Từ thời cổ, Nhật đã nổi tiếng về các bộ tranh sex. Đến thời kỳ phim sex, Nhật là nước sản xuất những bộ phim đáng phải cảnh giác nhất.

Nhật gọi phim sex là “phim hồng” (pinku-eiga) hay “phim khiêu dâm lãng mạn” (roman poruno). Da thịt trần trụi gợi cảm và những hoang tưởng tính dục luôn được phim sex thể hiện rất cường điệu, khiến những kẻ ghiền phim sex xem không chán. Năm 1976, Ai no corrida (Trong cõi miền giác quan: In the realm of the senses) là một phim sex cực nóng (hardcore) của đạo diễn Nagisa Oshima (sinh ngày 31-3-1932 tại Kyoto, Nhật). Ông đã dựa theo một chuyện thật tại Tokyo (1936): Một phụ nữ lang thang trên phố, tay nắm chặt “của quý” của bạn tình, nàng đã cắt lìa nó lúc anh ta đạt tới cực khoái. Năm 1978, Oshima làm thêm phim Ai no borei (Bóng ma tình yêu: The ghost of love) cũng quá dữ dội: một đôi gian phu dâm phụ đồng lõa giết chết lão phu xe và hồn oan nạn nhân trở về quấy nhiễu họ.
Continue reading

Vớt xác trên dòng sông Hồng

Con sông Hồng vốn hiền hòa bồi đắp phù sa nhưng có khi nó lại giận dữ “nuốt” vào lòng mình biết bao nhiêu sinh mạng. Có khi những sinh mạng ấy đã bị thối rữa, khiến mọi người kinh sợ. Những ám ảnh về xác chết cứ bám riết, đeo đẳng lấy họ, thậm chí cả trong giấc ngủ. Vậy mà, cũng nơi con sông Hồng ấy, có một người đã dám coi việc vớt xác trên sông như một cái nghiệp.

Vớt xác cũng là một nghề

Cái tuổi mười bảy, tuổi của gã trai sức vóc và gan lì Nguyễn Đức Đại được đánh dấu bằng một bản án mười bảy năm tù cho tội đánh nhau dẫn đến chết người. Ra tù năm 1981, Nguyễn Đức Đại đã 34 tuổi, Đại dựng một ngôi nhà nhỏ ở xóm bãi bên bờ sông Hồng, lấy việc chăn bò để kiếm sống và từ đó, người làng gọi gã là Đại “bò”.

Rít một điếu thuốc lào giòn tan và từ từ nhả khói trắng, Đại “bò” bình thản bắt đầu câu chuyện với chúng tôi như thế. Giống như một cơ duyên, trong những tháng ngày thụ án tại trại giam, gã đã từng vớt 7 trại viên bị chết đuối dưới suối. Lần đầu tiên vớt xác Đại “bò” chỉ thấy mệt chứ không thấy sợ. Giống như bao phạm nhân khác trở về sau thời gian dài cải tạo, Đại “bò” cũng đã lăn lộn với đủ thứ nghề, từ bốc vác, bán sức lao động đến làm thuê trên những chuyến tàu chở than ngược xuôi Hà Nội – Quảng Ninh…

Nhưng rồi, không một công việc nào níu chân lâu được người đàn ông ấy và như một định mệnh, từ kẻ giết người, Đại “bò” trở thành người đưa những xác chết bất hạnh ấy về với đất mẹ. Tự cho mình là “bạo”, không sợ xác chết, Đại “bò” nói: “Công việc của tôi đang làm giống như người công nhân quét rác, người nông dân trồng rau… nói chung giống như là một công việc bình thường trong xã hội, không có gì đặc biệt cả”.
Continue reading

Đốt tiền xem múa sexy nơi biên ải

Hưng, người bạn ra đón tôi ở cửa sân bay Tân Sơn Nhất đã nháy mắt ranh mãnh: “Hôm nay Chủ nhật, Campuchia đông và nhiều màn hay lắm: đỏ – đen, sexy đều có tất”.

Chỉ hơn một tiếng đồng hồ từ trung tâm TP.HCM, Hưng cùng hai người bạn thân của anh đã đưa tôi có mặt ở cửa khẩu Mộc Bài để qua biên giới, mục sở thị những màn ăn chơi “quăng tiền qua cửa sổ” khét tiếng miền biên ải mà dân chơi Sài thành vẫn “ca tụng”…

Từ một quán cà phê ven đường cách cửa khẩu Mộc Bài khoảng 2km, tôi thấy nườm nượp xe cộ mang đủ loại biển số trong nước, đặc biệt là biển số Sài Gòn phóng như bay về cửa khẩu. “Hôm nay có múa sexy nên dân thành phố qua chơi nhiều lắm” – Hưng giải thích -“Bọn tui đi đâu, làm gì ông phải làm y vậy, lớ ngớ là chúng nó thịt ông ngay”…

“Lò” đốt… tiền

Thủ tục xuất nhập cảnh làm khá nhanh, chỉ khoảng 20 phút là tôi đã qua được bên kia biên giới. Đến trạm hải quan Campuchia, tôi được mời vào làm visa với chi phí 25 USD.

Vừa qua trạm hải quan của nước bạn thì trời đã xẩm tối, khu đô thị Bà Vẹt với 7 khu casino sừng sững rực rỡ đèn hoa, nổi bật giữa những cánh đồng hoang. Trước mắt tôi là casino mang tên Bavet – Mocbai, với giàn đèn laser quét loang loáng trên nền trời đen thẫm như chào mời những vị khách có máu đỏ đen.

Ngoài Bavet – Mocbai, còn có Leo Macau casino và New World casino và khoảng 4 casino nữa mà tôi chưa kịp nhớ tên. Để thu hút khách, mỗi tuần những sòng bạc này thay phiên nhau tổ chức múa lõa thể. Đó là các ngày Thứ Ba, Thứ Năm và Thứ Bảy hằng tuần.
Continue reading