Lẩn khuất đâu đó trong những nhân vật mà chúng tôi tiếp xúc, là những câu chuyện rất buồn. Nhưng, không phải bất cứ câu chuyện nào của họ được kể ra cũng chỉ cốt phục vụ cho mục đích chính là moi tiền khách.
1. Khoảng hơn 21 giờ, Sài Gòn vừa sau cơn mưa, đường phố trở nên nhớp nhúa, không khí rất dễ khiến người ta có cảm giác chán nản. Không cần phải sắm một vai diễn quá khó, chỉ cần một mình chạy chầm chậm dọc theo đường NBK, đoạn từ vòng xoay ĐBP đến giao lộ NTMK, tôi đã nhận được những lời mời chào rất thẳng thừng: “Đi chơi không anh? Mới mưa xong. Lạnh. Đi chơi với em cho ấm” hay: “Đi chơi mở hàng cho em đi, em tính giá rẻ thôi, nha”. Các cô gái rất nuột nà trong những bộ quần áo vừa đủ để phản ánh họ làm nghề gì, ngồi trên những chiếc xe tay ga bóng loáng cứ kè kè bên tôi chào mời.
“Giá cả sao hả em?”, tôi cố hỏi bằng giọng tự nhiên. “200 nếu anh muốn vui vẻ một lần, 300 thì một giờ. Còn 700 thì nguyên đêm. Nhìn anh cũng cảm tình, em tính 600 một đêm thôi. Tiền phòng em chịu. Em sạch mà, anh cứ yên tâm về chất lượng”.
Continue reading →