Tag Archives: story

Tuyển tập truyện cực ngắn

1. Nó

Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”. Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: “Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.

2. Vòng cẩm thạch

Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường… Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: – Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.

Continue reading

Truyện ngắn Đành thôi

Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ.

Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ…

Giáng sinh của nàng Rose

Nó đẩy chiếc xe chở đống vali băng băng. Máy bay muộn 3 tiếng, không biết có ai đợi nó không nữa. Thoáng đằng xa có người đang giơ tấm bảng lớn, nó ấn mạnh tay đẩy chiếc xe về phía trước, nhưng trượt chân, nó gần như ngã xuống, chiếc xe lao đi, đâm sầm vào một người phía trước. Nó hốt hoảng chạy đến.

– Sorry. Are you ok?

– Oh, not at all.

Người thành niên đứng dậy, nhặt chiếc balô to sụ và túm lấy chiếc xe chở hành lý của nó. Nó thở phào nhìn anh ta, đó có lẽ là một người thân thiện.

– Hello, are you a Chinese?
– No, Vietnamese.
– Oh, yes.
Continue reading

Truyện ngắn Trò đùa

Hắn làm nghề chụp hình ở khu du lịch. Nghề này ngày xưa nhiều người làm giàu, được mọi người coi trọng. Còn bây giờ thời đại công nghiệp hóa, người ta chế tạo ra máy hình kỹ thuật số mini giá rẻ, du khách người nào cũng có một cái cả. Cái nghề một thời được nhiều người ưa chuộng, giờ đây xem như ế ẩm. Thế nhưng với hắn, một thanh niên mới lớn, hiếu động, rất yêu nghề này vì được ngắm các người đẹp qua ống kính

Ở Tháp Bà- Nha Trang, chỗ hắn làm nghề chụp hình, có một nhân vật mà thời gian rảnh rỗi mấy bà bán hàng mỹ nghệ, mấy đứa bán hình phong cảnh, đều rụt rè sợ sệt lấy ra nói xấu, đó là chị Thảo. Chị Thảo, làm nghề bán hàng mỹ nghệ, năm nay đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có chồng. Chị Thảo có nước da đen, cặp mắt mại, không đồng đều, nhìn đằng Đông mà người ta cứ ngỡ như đằng Tây. Ông trời thật bất công, giống như nghệ sĩ khắc tượng tồi không biết sắp xếp, trên gò má của chị có cái bớt nhỏ màu đen, mọc đầy lông, khuôn mặt không cân đối, trông rất dị hợm. Chị Thảo rất ngại trang điểm, vì cái môi trên của chị bị sứt, có vá lại nhưng vẫn còn sẹo. Sách báo bảo: “Không có đàn bà nào xấu cả, chỉ có đàn bà không biết làm đẹp cho mình mà thôi…”. Nhưng khuôn mặt của chị, xấu quá, làm sao làm đẹp cho được! Có lần vì muốn làm đẹp như bao phụ nữ khác, chị Thảo cũng bỏ ra cả buổi sáng đánh phấn, kẻ lông mày, kẻ mắt, tô môi. Mấy người ở Tháp Bà nhìn chị cười, rồi nói: “Sao giống con đười ươi quá!”. Có người khác cười, nói: “Còn mỗi đôi môi mỏng ấy, có trang điểm, cũng ít tốn tiền son…”. Từ đó về sau, chị Thảo không trang điểm nữa, để nguyên khuôn mặt xấu xí của mình mà bán hàng. Trong buôn bán, không biết giá đắt rẻ, nhưng người ta cũng yêu chuộng cái đẹp, hình thức bề ngoài của cô chủ bán hàng. Chị xấu, gian hàng của chị bán luôn ế ẩm hơn mọi người.
Continue reading

Truyện ngắn Giả sử ta yêu nhau

Tiết trời vào thu se lạnh. Những vạt nắng còn vương lại của một ngày cứ nhạt dần, nhạt dần. Cơn gió nhẹ nhàng vuốt tóc em bay mềm mại. Em chợt nghe thì thầm bài hát “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ… Hà nội mùa thu, đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai…”.

Đi giữa phố đông, em chợt thấy buồn và cô đơn. Tan trường, đám bạn bè rủ nhau tụ tập đi chơi, đứa về quê thăm gia đình. Em lặng lẽ một mình mua bó hoa của người bán rong về cắm. Những bông hoa tím man mác mỏng manh, từ ngày em gặp anh đã trở thành loài hoa gắn bó với căn phòng của em.

Điện thoại của em báo có tin. Em cầm máy mở tin nhắn của anh “Em đang làm gì vậy. Buổi chiều trời lạnh, em nhớ mặc thêm áo nhé. Anh rất nhớ em. Hãy giữ gìn sức thỏe của mình em nhé. Anh yêu em!”. Lúc nào anh cũng quan tâm, chăm lo tới em bằng những tin nhắn như thế.
Continue reading