Tag Archives: love

Anh đã để mất em

Khi bạn thờ ơ với cô ấy,
…1 chàng trai khác đã chú ý tới cô ấy.

Khi bạn mang lại cho cô ấy những lo lắng,
…anh ta lắng nghe những lo lắng của cô ấy.

Khi bạn quá bỏ quên cô ấy,
…anh ta dành thời gian cho cô ấy.

Khi bạn làm cho cô ấy mệt,
…anh ta làm mọi cách cho cô ấy cười.

Khi bạn đang suy nghĩ rằng liệu bạn có cần cô ấy nữa không,
…thì anh ta đã biết anh ta cần cô ấy như thế nào.

Rồi khi bạn đã không thể kiểm soát được nữa,
…thì anh đã đã chiếm được trái tim cô ấy.

…và khi đó bạn gọi cô ấy là kẻ phản bội?

Tại sao lại gọi người yêu là gấu nhỉ?

Ôm gấu yêu thật là thích :x

Thằng Thăng nó rủ đi chơi Huế dịp 30/04 mà trong nội dung nó ghi “thân mời các bạn và gấu… bla bla bla… anh em về chốt với gấu và đăng ký lại”. Gấu là GF, là người iu. Mà mình thì chưa có :-w, cũng muốn đi nhưng thế thì đi với bọn nó cho chết thèm à :((

Mà tại sao lại gọi người yêu là gấu nhỉ :-?? Cùng xem cư dân mạng trả lời nhé:

– Yahoo answer: Vì gấu đáng yêu và ấm áp. Gấu thích ăn mật ong, ngọt ngào giống tình yêu =P~

– vOz: Gấu dễ thương nhưng sức mạnh rất ghê gớm

– webtretho:
+ Cứ đi chơi thấy gấu bông đẹp là mua thôi, to nhỏ lớn nhít đủ thứ, nhà mình đầy gấu. Hồi đó ở nhà Teddy House là quầy yêu thích mỗi khi đi Parkson, nhà có khoảng hơn 10 con. Giờ nhà mới có cũng hơn 10 con rồi, còn phân vai luôn là gấu chồng, vợ, con, ông bà nội ngoại
+ Ngoại hình: to, mềm, ôm sướng. Đặc điểm: tát khi ta sờ, gầm khi ta mắng và xuống nước khi ta đòi chết/giả chết. Thức ăn: Đồ ngọt và thịt.
+ Có nguồn gốc từ cụm từ “Gấu mẹ vĩ đại” (phim “Những đứa con của Gấu mẹ vĩ đại”) – ám chỉ bà vợ to béo , xấu xí ở nhà (sau khi sinh con), về sau rút gọn gọi là Gấu cho yêu hơn, dân giã hơn.

– others:
+ gấu biết tát, biết trèo đầu cưỡi cổ
+ đầu gấu

Kết luận: Gấu nhìn yêu, ôm sướng. Nên lăn ra giả chết khi gấu lao đến hoặc tức giận :))

Sự tích mèo Hello Kitty – Nhật Bản

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần… Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.

Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.

Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi:

– Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?

Cô bé lại oà lên tức tưởi:

– Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!

– Vậy ông sẽ nghe cháu!

Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.

Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống.

Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ…

Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.

Cá chuối đắm đuối vì con

Có đàn cá rồng rồng (nhìn cá chuối con dài, mà bơi cả đàn nên gọi là rồng rồng?!), sống ở ao. Chúng theo mẹ cá chuối đi kiếm ăn, nhưng vì ao nhỏ, cá lại nhiều nên thức ăn chả có mấy. Đàn rồng rồng đói quá cứ nhao nhao lên mặt nước, mà chả kiếm được gì.

Một hôm, có một con cóc ngồi trên bờ ao, thấy đàn rồng rồng nhịn đói, thương hại mới nói với cá chuối mẹ rằng:
– Ở trên bờ nhiều kiến lắm. Chị mà lên đây thì no cả tháng.
Cá chuối mẹ mới hỏi:
– Ở trên ấy, chị còn nhảy đi kiếm được, chứ như tôi, không chân không tay, bắt thế nào được chúng.
Cóc mới bảo:
– Kiến nó thích cái nhớt của chị lắm! Chị chỉ cần nằm ở trên bờ một lúc là chúng bu đến đầy. Chị tha hồ mà ăn.
Cá chuối nghe có lý, lại nghĩ đến đàn con đang đói được ăn kiến thì chúng lớn biết chừng nào. Nó đành liều thân, quăng mình nhảy lên bờ ao. Nó nằm đó giả chết. Một con kiến thấy mùi cá tanh, chạy đến, rồi hai con, ba con. Chỉ một lúc, đàn kiến báo hiệu cho nhau có một con cá chết nằm trên bờ, nên cả đàn bu lại, vừa dự tiệc tại chỗ vừa tính chuyện đưa mồi vào tổ.
Tuy bị kiến cắn đau, lại thêm lên cạn, da khô tưởng muốn chết, nhưng cá chuối mẹ vẫn nghiến răng chịu đựng. Nó đợi cho đàn kiến bu đầy mới quăng mình nhảy tõm xuống nước. Hàng trăm con kiến nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đàn rồng rồng xúm lại, đớp thoả thích.

Cứ như thế, cá chuối mẹ lâu lâu lại tìm bờ nhảy lên kiếm thức ăn cho con bằng kiểu ấy. Nhưng một hôm, cá chuối mẹ nhảy lên quá xa bờ, nó lại chờ cho đàn kiến bu đến đông, da khô rộp cả, nó bèn vội vàng nhảy xuống. Nhưng lúc ấy, kiệt sức, nó giẫy lung tung. Đến khi tìm được ao thì cá chuối đã chết, nó chìm xuống tận đáy, đến chiều thì nổi lên. Biết chuyện cá chuối mẹ chết, con cóc thương xót mới nói rằng: Chị cá chuối này mới đáng thương làm sao, tận tình với con, đắm đuối vì con mà chết.

Lại nói đàn rồng rồng không thấy mẹ về, chúng bèn chia nhau đi kiếm mồi. Rồi chúng lớn lên, đến kỳ trưởng thành, nở trứng sinh con. Theo kế kiếm ăn của mẹ trước đây, chũng cũng nhảy lên bờ cho kiến bu, rồi cũng có con lại đắm đuối vì con như mẹ chúng, nên chịu chung số phận như mẹ.

Bài ca kỷ niệm – Giáng Tiên

Còn gì giờ đây anh sao nhớ thương đầy vơi
Mộng tình còn trong tim hay chết theo ngày tháng
Còn mãi nhớ hôm nào, lời trao nhau ban đầu
Ai nỡ quên tình nhau.

Đời còn gì vui hơn trong phút giây được yêu
Đời còn gì đau thương khi lắng nghe tình vỡ
Vì đã trót yêu rồi, thì xin ghi đôi lời
Dù xa cách phương trời.

Ôi duyên ta đành lỡ rồi
Thôi tâm tư cạn hết lời
Mộng lòng ta mang thêm nỗi sầu hận suốt đời
Đường khuya thôi đếm bước âm thầm một mình tôi
Giờ còn bài ca yêu ai viết trao ngày xưa
Bỏ lại mình tôi nay thương nhớ theo ngày tháng
Người tôi yêu đâu rồi, người yêu tôi đâu rồi?
Tình tôi đã chết rồi.

Đời còn gì vui hơn trong phút giây được yêu
Đời còn gì đau thương khi lắng nghe tình vỡ
Vì đã trót yêu rồi, thì xin ghi đôi lời
Dù xa cách phương trời.

Ôi duyên ta đành lỡ rồi
Thôi tâm tư cạn hết lời
Mộng lòng ta mang thêm nỗi sầu hận suốt đời
Đường khuya thôi đếm bước âm thầm một mình tôi
Giờ còn bài ca yêu ai viết trao ngày xưa
Bỏ lại mình tôi nay thương nhớ theo ngày tháng
Người tôi yêu đâu rồi, người yêu tôi đâu rồi?
Tình tôi đã chết rồi.