Truyện ngắn Giả sử ta yêu nhau

Tiết trời vào thu se lạnh. Những vạt nắng còn vương lại của một ngày cứ nhạt dần, nhạt dần. Cơn gió nhẹ nhàng vuốt tóc em bay mềm mại. Em chợt nghe thì thầm bài hát “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ… Hà nội mùa thu, đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai…”.

Đi giữa phố đông, em chợt thấy buồn và cô đơn. Tan trường, đám bạn bè rủ nhau tụ tập đi chơi, đứa về quê thăm gia đình. Em lặng lẽ một mình mua bó hoa của người bán rong về cắm. Những bông hoa tím man mác mỏng manh, từ ngày em gặp anh đã trở thành loài hoa gắn bó với căn phòng của em.

Điện thoại của em báo có tin. Em cầm máy mở tin nhắn của anh “Em đang làm gì vậy. Buổi chiều trời lạnh, em nhớ mặc thêm áo nhé. Anh rất nhớ em. Hãy giữ gìn sức thỏe của mình em nhé. Anh yêu em!”. Lúc nào anh cũng quan tâm, chăm lo tới em bằng những tin nhắn như thế.

Ước gì giờ này anh đến bên em, tặng cho em bó hoa như mọi lần để em đón nhận, được hít mùi hương nhẹ nhàng và được anh hôn lên má. Em biết, nếu giờ này ở bên em, anh sẽ đưa em đi Hồ Tây ngồi trên thuyền đón gió mát trong lành, nhìn những chiếc thuyền câu, bầy sâm cầm trong buổi chiều buông.

Em lại nhớ có lần cùng anh đi dạo quanh Hồ Gươm, em bước đi thoăn thoắt, anh mệt mỏi sau một ngày làm việc mà vẫn chiều lời đền nghị của em. Đi mỏi chân, hai đứa ngồi nghỉ, em mỉm cười lấy khăn lau cho anh những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên má. Uống xong cốc nước mát anh chỉ tay và bảo:

– Em có muốn ngồi uống café trên ngôi nhà cao tầng, nghe những bản ghita cổ điển và ngắm cảnh thành phố mình không?

Em nhìn anh gật đầu mà ra điều kiện:

– Nhưng mình chưa đi hết một vòng hồ!

Anh gõ nhẹ lên trán em:

– Anh chịu thôi, có lẽ anh quay lại!

Em bật cười khúc khích nói với anh:

– Mình đi hết nửa vòng hồ rồi, anh có muốn quay lại không?

Anh quay lại nhìn vòng hồ rồi mỉm cười, hôn nhẹ lên má và dắt tay em đi.

Vậy mà chiều nay em thèm cảm giác đó. Chỉ mình em trong căn phòng bé nhỏ, chiếc quạt trần lắc những vòng quay làm xáo trộn không khí trong phòng. Khung cửa sổ có những thanh sắt hoen gỉ chẳng còn lại vạt nắng nào. Em lại cầm máy nhắn cho anh “Khi nào anh ra Hà Nội với em? Em rất buồn, nhớ anh nhiều lắm”.

Và em nhận ngay được tin nhắn của anh “Cún con đừng giận anh. Cuối tuần sau anh không để cho em buồn nữa. Anh luôn ở bên em”. Giọt nước mắt vô tình lăn trên má trong nỗi nhớ anh nghẹn ngào. Em chỉ biết đối diện với nỗi cô đơn một mình như thế này.

Em nhớ tới anh, gặp anh lần đầu tiên trên một chuyến tàu xuôi về Hà Nội, em đã gọi anh bằng “chú” dù biết anh không nhiều tuổi. Anh bảo:

– Anh sợ mọi người chê anh già nên hãy gọi anh là “anh”!

Lần ấy anh đã ngồi tàu và gấp tặng em con hạc, hình tim, bông hoa và những ngôi sao năm cánh, em vẫn giữ và cất vào trong hộp thủy tinh để trên bàn học, ngắm nó mỗi lúc thiếu anh. Anh còn tặng em quyển sổ còn thơm mùi giấy, cuốn sổ ghi tên anh và hai số điện thoại (di động-nhà riêng) của anh.

Anh còn ghi cho em địa chỉ email ngộ nghĩnh, dễ thương “Giả sử – chúng mình yêu nhau” và em đã phát hiện anh mới lập nick đó sau ngày quen em… Rồi anh và em cùng liên lạc với nhau sau chuyến tàu hôm đó. Em không nghĩ rằng anh yêu em sau lần gặp đầu tiên ấy, anh làm em đỏ mặt và ngạc nhiên với lời ngỏ “Anh yêu em”.

Thời gian trôi, em cũng yêu anh từ lúc nào không biết, em run rẩy đón nhận nụ hôn ngọt ngào của mối tình đầu, em ngả đầu trên bờ vai và trong vòng tay ấm áp của anh. Chỉ có điều anh công tác ở xa em, thỉnh thoảng anh mới gặp được em một ngày rồi lại vội vàng đi để lại em chơi vơi trong nỗi nhớ, giống như chiều nay tin nhắn điện thoại cho em cảm giác cồn cào.

Một buổi chiều anh thông báo với em một tin rằng: “Anh đi công tác vùng sâu”, vậy là không có sóng. Thỉnh thoảng anh gọi điện cho em bằng số máy bàn với những lời dặn dò thăm hỏi. Em nhớ anh.

Thèm nụ hôn và được nằm gối đầu tay anh. Em mong. Đợi chờ anh về. Em gọi điện liên tục mà không được. Em lo lắng gọi cả số máy bàn. Tiếng anh nhấc máy ở đầu dây bên kia:

– Alô. Anh xin lỗi chưa kịp liên lạc với em. Anh vừa về tới nhà. Anh rất mệt. Lúc rảnh anh gọi lại cho em nhé, đừng lo lắng cho anh nhiều.

Và anh cụp máy. Em chẳng nói được gì, cứ thao thức lo lắng cho anh. Buổi tối em gọi số di động, chuông đổ mà anh không nhấc máy. Sốt ruột, em gọi số máy bàn thì nghe tiếng alô của trẻ con nhỏ nhẹ.

– Cháu cho cô gặp chú Thảo.

– Dạ, bố và mẹ cháu đi sang thăm ông bà ngoại rồi ạ!

Em giật mình vồn vã hỏi:

– Cho cô hỏi, đây có phải nhà anh Thảo không? Anh Hoàng Văn Thảo.

Em lúng túng gọi tên anh, quên là mình đang xưng hô với một đứa trẻ.

– Dạ, đúng tên bố cháu rồi ạ!

– Cô tên là gì vậy? Cô nhắn việc gì không cháu sẽ nhắn lại với bố. à, hay là cháu cho cô số di dộng của bố cháu nhé. Số của bố cháu là 0912.915.xxx

Em run rẩy, mặt mũi nóng phừng khi đứa trẻ đọc đúng số máy của anh. Từng tiếng một của thằng bé như rót vào tai em khiến em buông máy đứng lặng người. Đầu dây bên kia vẫn còn giọng nói:

– Cô gì ơi, sao không cho cháu biết tên?

Em bật khóc.

Suốt cả ngày hôm đó em cứ nằm một mình trong phòng. Em hiểu vì sao anh không nhấc máy khi em gọi. Em tự trách mình sao lại quá tin vào tình yêu anh dành cho em một cách dại khờ. Sao anh lại lừa dối em. Sao không cho em biết sự thật?

Anh đã có gia đình và những đứa con, sao vẫn còn yêu em? Em có làm gì để cho anh phải lừa dối em đâu? Vậy mà em vẫn không thể gọi điện mà sỉ mắng anh, hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Em không thể nói với anh một lời nào ngoài nỗi đau đớn và cay đắng. Có phải vì anh tốt với em không? Hay vì em quá yêu anh mà không thể làm điều gì cho mình…

Em đi trên con đường nhưng chỉ có một mình em, lặng lẽ chảy những giọt nước mắt buồn. Không còn nụ cười, ánh mắt và nụ hôn của anh. Giờ này, anh có biết rằng em đang nghĩ về anh, em đã biết sự thật và đang đau khổ không?

Em tự hỏi tại sao anh lại cho em số điện thoại nhà riêng của anh. Anh không sợ những rắc rối và mọi sự đổ vỡ hay sao? Hay anh muốn thử thách tình yêu em dành cho anh? Em cũng hiểu vì sao cái nick dễ thương của anh lại bắt đầu bằng dòng chữ “giả sử”.

Tình đầu của em ngọt ngào rồi cay đắng thế ư? Anh đã làm em tổn thương. Em khóc thật nhiều mà không vơi đi được nỗi nhớ và kỷ niệm về anh. Em tìm quán café ngồi. Ly cafe chảy từng giọt đắng đen đặc, mùi thơm quện lại mà cho em một sự đắng chát ở miệng, có phải vì thiếu anh không?

Chuông điện thoại vang lên bản nhạc bài hát “Sao vẫn yêu” rằng: “Thôi đừng nói những gì khiến cho lòng này đau đớn, thật lòng em không muốn nghe, tình yêu bao năm đậm sâu….” bản nhạc chỉ làm em thêm buồn.

Mấy ngày qua, anh gọi điện và nhắn tin thật nhiều nhưng em không nhấc máy. Em sẽ nói gì khi mọi cái đã là sự thật. Em không muốn anh mất đi gia đình anh đang có dù rằng em rất yêu anh.

Em sẽ chuyển nơi ở, sẽ thay số điện thoại, và xóa nick của mình trên mạng… Sẽ không liên lạc với anh. Em sẽ sống với những kỷ niệm mà không có anh ở bên. Em nghĩ như vậy sẽ tốt cho em và cho cả anh.

Một ngày nào đó có bao giờ anh nghĩ về em với câu hỏi vì sao không? Có bao giờ anh đi tìm em, tìm người mình đã từng yêu không? Em viết bài thơ trong nỗi nhớ anh ép vào quyển sổ anh tặng như cất giữ kỉ niệm tình đầu.

Một mình em đi về lặng lẽ, mưa lất phất bay trong hơi thở nhẹ của mùa thu. Em nặng lòng bước chân trên con đường như mình đã bước qua tuổi thơ trai sạn, thiếu vắng tình thương của mẹ.

…Em ngẩng đầu đón những giọt mưa vào lòng, chờ mong một giọt mưa hạnh phúc…